Một Số Đoản Văn
Phan_9
Gió thổi qua, vang lên côn trùng kêu vang một mảnh, người áo đen do dự một chút, cởi trên xiêm áo người xuống đắp lên trên người Trầm Vân Nhu, lẩm bẩm nói: "Thật là làm bậy a!" Thành vương phủ cao thủ nhiều như mây, có thể nhẹ nhàng tiến vào trong đó, ôm một đứa trẻ đi , đương thời chỉ là mấy người mà thôi. Ai, cùng trách ta a, vì sao phải cùng người đánh cuộc đây? Lại vì saolại đồng ý thua sẽ thay hắn làm một việc đây ? Đứa trẻ này lại là bảo bối trong lòng Khánh Trữ quận chúa , nếu là xảy ra chuyện, chỉ sợ Hoàng thất muốn loạn .
Hồi lâu, nữa không có thanh âm, Trầm Vân Nhu lúc này mới mở mắt, dưới ánh sao, trong bụi cỏ có giọt sương lăn xuông , "Ba" một tiếng, rơi xuống trên môi nàng, vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Gió phất qua, bụi cỏ lay động, phát ra âm thanh xào xạc. Trầm Vân Nhu vễnh tai nghe động tĩnh chung quanh , trong bụng nghĩ ngợi. Người áo đen đem nàng bắt tới chỗ này, mục đích là gì? Người áo đen kia lúc gần đi, còn cởi áo khoác đắp lên trên người nàng, rõ ràng không muốn lấy tánh mạng nàng, rốt cuộc muốn làm gì đây? Bất kể như thế nào, không thể để cho người xấu được như ý.
Trầm Vân Nhu giật giật tay chân, đưa tay đem áo khoác người áo đen lưu lại cuộn cuộn , tìm được hai góc áo ,buộc lung tung lại trên người , nhất thời cảm thấy ấm áp rất nhiều. Thời đại này trẻ con, thường bởi vì tình cờ bị lạnh liền mất đi tánh mạng, nàng phải bảo trọng chút mới được.
Lại dựng thẳng tai nghe ngóng một hội, xác định chung quanh không người, Trầm Vân Nhu mới buông lỏng xuống một chút , cố gắng bò về phía trước. Dễ dàng leo ra ngoài bụi cỏ , đợi cặp mắt thích ứng bóng tối thì nhanh chóng bò đến dưới một tàng cây , lấy một đoạn cây khô , tay nhỏ dùng sức một cái , phát hiện cành khô rất chắc , mới đem cành cây nắm trong tay , mượn ực đứng lên , nhìn quanh bốn phía .
Ô, ta chỉ có một tuổi chẵn, bởi vì người trong phủ mọi cách sủng ái, nếu không có đồ trợ giúp , còn chưa đi được đâu ! Hiện giờ chỉ có thể đem cành khô này làm gậy chống , chạy trốn.
Dưới ánh sao, một người nhỏ nhỏ quấn áo đen ,bóng người nho nhỏ tay phải chống gậy, gian nan di động, một hồi lâu, mới chuyển đến dưới một cây đại thụ, ngồi dán vào gốc cây .
Ân, người trong Thành vương phủ phát hiện không thấy mình, chắc chắn phái người ra ngoài tìm, chỉ cần chống đỡ được đến khi có người tìm đến , sẽ được cứu.
Nàng giằng co một đêm, vừa bò vừa chạy, hiện nay đã là buồn ngủ dị thường, cũng không dám ngủ gà ngủ gật, chỉ liều mạng chống mí mắt, nghiêng tai nghe động tĩnh chung quanh. Cho đến khi trong gió truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, nàng mới chở vận số, há mồm , tinh thần phấn chấn, "Ô ô" khóc.
Xung hỉ tiểu oa nhi
"Di, là một nữ oa nhi!" Một chiếc xe ngựa dừng lại, màn xe vạch lên, nhảy xuống một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, phụ nữ tiến lên hai bước, ôm lấy Trầm Vân Nhu, vén hắc bào trên eo nàng nhìn coi , sờ sờ bắp chân nàng nói: "Da mềm thịt trắng , không tệ!"
Da mềm thịt trắng ? Nữ nhân này buôn người sao ? Trầm Vân Nhu không khỏi giật mình, ô, chẳng lẽ mới vừa ra khỏi miệng hổ lại lọt vào ổ sói ?
Phu xe có chút không dám tiến lên, chần chờ nói: "Lão phu nhân, đêm hôm khuya khoắt , đột nhiên xuất hiện một tiểu oa nhi, chuyện như vậy. . . . . ."
Đường lão phu nhân mượn ánh sao nhìn kỹ Trầm Vân Nhu, thấy nàng tay chân xước sát rồi, trên mặt liền đen thành một đoàn, nhưng mặt mày linh động, rõ ràng là một đứa trẻ xinh đẹp, không khỏi ôm chặt , đưa tay xuống trên cần cổ nàng lấy xuống một cái vòng , kêu phu xe nói: "Lão Vương, ngươi đem cái đèn lồng tới nhìn một chút chữ trên này ."
Phu xe nghe vậy, vội lấy đèn lồng giắt cạnh xe ngựa xuống , tiến tới chiếu lên cái vòng . Đường lão phu nhân nhờ ánh đèn , đọc chữ trên chiếc vòng một lần .
Phu xe sững sờ , bỗng nhiên nói: "Lão phu nhân, bát tự của đứa trẻ này ?"
Đường lão phu nhân ngửa mặt lên trời cười nói: "Đúng nha, oa nhi này chính là sinh năm hổ tháng hổ giờ hổ , Thu ca nhi được cứu rồi!"
Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra? Trầm Vân Nhu không rõ đối phương muốn làm gì, không khỏi khóc lên, ô, không cần a, ta không muốn rơi vào tay người xấu a!
"Đừng khóc đừng khóc, tổ mẫu thương ngươi a!" Đường lão phu nhân ôm Trầm Vân Nhu lên xe ngựa, chỉ huy xa phu lấy ra bình nước, cho Trầm Vân Nhu uống nước xong, lại đưa cho nàng một miếng bánh , cười nói: "Trên trời rơi xuống một tức phụ nhi ( cháu dâu ) , thật tốt."
Phu xe thấy Trầm Vân Nhu ăn được uống được, cũng không giống như từ không khí hiện ra cũng yên lòng, nhất thời lại nhắc nhở: "Lão phu nhân, đứa trẻ này ăn mặc không tầm thường, chúng ta cứ ôm đi thế này, nếu người nhà tới tìm , thì biết làm sao ?"
" Tới thì cứ tới ! " Đường lão phu nhân cười tủm tỉm nói : " Tìm đến vừa vặn nhận thân gia luôn ."
Trầm Vân Nhu nghe được mấy câu , phát hiện hai người nói chuyện tuy khiến người ta không hiểu , nhưng dường như không có ác ý , nhất thời cơn buồn ngủ lại dâng lên , nhắm mắt lại liền ngủ .
Sáng sớm , Hạ nhân Nhân phủ mồm năm miệng mười truyền ra ngoài , nói Đường lão phu nhân quả nhiên ôm về một tiểu nữ oa như hoa như ngọc vội tới xung hỉ cho Thu ca nhi , tiểu nữ oa vừa mới vào cửa , Bệnh của Thu ca nhi liền tốt lên vân vân .....
Lúc mọi người đang bàn tán , Trầm Vân Nhu nghủ đã giấc tỉnh lại , nàng lặng lẽ mở to mắt , mới phát hiện tay chân mình bị trầy da đã bôi thuốc , trên người cũng đổi một bộ hồng y , Nghe được người khác nói chuyện , lại vừa nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ , vừa nghe lén hai nha đầu nói chuyện .
"....Lão phu nhân chạy suốt đêm tới Đường gia , đã muốn bế tiểu tôn nữ Đường gia về đây , không ngờ tức phụ Đường gia nói đứa trẻ mới được một tuổi không chịu nổi đường xa lặn lội , sợ bị kinh hách , sống chết không chịu để cho lão phu nhân ôm đi . Lão phu nhân tức giận đến mức duốt đêm trở về , không ngờ trên đường lại nhặt được một nữ oa trắng trẻo đáng yêu như vậy , trùng hợp lại sinh đúng năm hổ tháng hổ ngày hổ ."
Hóa ra đây là Nhâm phủ , con trai của Nhâm Ngự sử năm nay bốn tuổi , lần trước nhiễm lạnh , bệnh tình vẫn không chuyển biến , đại phu thúc thủ vô sách ( pó tay ) . Mắt thấy nhi tử mấy ngày hôn mê trên giường , đám người Nhâm ngự sử thấy lo lắng . Đường lão phu nhân nơi nơi cầu thần bái phật , được một đạo nhân lang thang mách cho , tìm một nữ oa sinh ngày hổ tháng hổ năm hổ , xung hỉ cho Nhâm Bạch Thu . Có điều , chưa nói Nhâm Bạch Thu bệnh thành như vậy , hắn năm nay cũng mới có bốn tuổi, có nhà nào muốn đem khuê nữ đưa đi cung hỉ cho hắn ? Đường lão phu nhân tìm suốt mấy ngày , cũng không tìm được oa nhi dinh năm hổ tháng hổ ngày hổ , muốn chạy về nhà mẹ đẻ ôm chất nữ về , không ngờ lại bị tức phụ phản đối , thế nào cũng không chịu . Bà trong cơn tức giận , liền suốt đêm trở về, trùng hợp nhặt được Trầm Vân Nhu sinh năm hổ tháng hổ ngày hổ .
Trầm Vân Nhu nghe được một hồi lâu , rốt cục hiểu rõ, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh . Cái gì " Để ta - một đứa trẻ mới tròn một tuổi - đi xung hỉ cho một đứa trẻ bốn tuổi ? Vậy mà bọn họ cũng nghĩ ra được ! Nếu ta đột nhiên khóc lóc om sồm , lăn lộn , sau đó hai mắt trắng dã giả chết , xem các ngươi xung hỉ thế nào ? Không được , không được , phải ra ngoài một cái , nhìn xem có người quen tới xem lễ hay không.
Lúc này trời đã sáng rõ , Nhân phủ giăng đén kết hoa , nơi nơi dán chữ hỉ , lại cho người đi tặng thiếp mời ra ngoài , thỉnh mấy gia đình thân thích tới xem lễ .
Trầm Vân Nhu bị ôm đi tắm , thay đồ đỏ thẫm, trên đầu cài trâm hồng , cách ăn mặc thay đổi hoàn toàn , lúc này mới được ôm vào trong phòng .
Hỉ nương thấy Trầm Vân Nhu hé miệng muốn khóc , đã lấy điểm tâm nhét vào trong miệng nàng ,lại nhét thêm một viên cầu nhỏ vào tay nàng , ôn nhu dỗ dành .
Rất nhanh sau đó , mọi người ôm tiểu tân lang (chú rể nhỏ) - Nhậm Bạch Thu ra .Nhận Bạch Thu bị bệnh nhiều ngày , sắc mặt tái nhợt , hữu khí vô lực , nằm trong lòng bà vú , hắn nghe thấy tiếng người ồn ào , không khỏi giương mắt lên nhìn , thì thào hỏi bà vú :" Ma ma , có chuyện gì vậy ?"
Bà vú đau lòng nhìn hắn , nói :" Thu ca nhi , tổ mẫu ngươi tìm được một nữ oa xung hỉ cho ngươi , ngươi ngoan ngoãn cùng nàng bái được , bệnh có thể tốt lện "
" Thật sự sao ?" Nhận Bạch Thu hai mắt sáng lên , nhìn sang Trầm Vân Nhu đang vừa ăn điểm tâm, vừa nghịch viên cầu , mím môi nói :" Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ con ."
Trầm Vân Nhu nghe thấy động tĩnh , giương mắt nhìn lên Nhậm Bạch Thu , thấy Nhâm Bạch Thu mi thanh mục tú , nhưng mắt trắng như giấy , không khỏi hừ hừ : khinh ta là trẻ con , ta mới khinh ngươi là con mèo bệnh !
Trầm Vân Nhu chợt nhớ ra , lại ngoài ra phòng ngoài , thấy vài vị phu nhân tiến vào , nhưng không gặp người nào quen cả , không khỏi thất vọng . Nàng là thiên kim của Thành vương phủ , các cảo mệnh phu nhân đã gặp qua phân nửa , hiện giờ cũng có mấy cảo mệnh phu nhân tới nhưng một người quen cũng không thấy .
uhm , không sao không sao , chỉ cần những người này tới xem lễ , trở về chắc chắn thảo luận , nói Đường lão phu nhân từ bên ngoài nhặt về một đứa bé một tuổi xung hỉ cho đứa cháu bốn tuổi . Chuyện hoang đường như vậy sẽ nhanh chóng truyền tới tai người trong Thành vương phủ , đến lúc đó mình sẽ được cứu .
Các vị phu nhân đi vào Nhâm phủ ,liếc mắt thấy Trầm Vân Nhu trắng trẻo đáng yêu , đều đã " chậc chậc " vây quanh dò hỏi :" Đây là đứa trẻ đó sao? nhìn thật giống một tiểu tiên nữ !"
Mấy vị phu nhân đùa Trầm Vân Nhu một hồi , thấy nàng không khóc không náo , cũng sinh lòng yêu thích , hỏi Đường lão phu nhân :" Lão phu nhân nhặt được ở đâu vậy ? chúng ta đi tới đó , xem có nhặt được một đứa khồn ?"
Trời đất ới ! các người cho rằng một đứa trẻ giống ta khắp đường đều thấy được sao " Trầm Vân Nhu bị mấy vị phu nhân sờ mó , khuôn mặt nhở càng nhăn lại , miệng nhỏ cũng cong lên . các ngươi cứ sờ nữa đi , sờ nữa ta liền khóc !
Nhậm Bạch Thu thấy Trầm Vân Nhu mím môi , liền bảo bà vú ôm hắn lại gần , giọng nói non nớt vang lên :" Nàng còn nhỏ , các ngươi đừng trêu nàng !"
" A , còn chưa bái đường , đã bắt đầu bênh nhau rồi ." Các vị phu nhân thấy Nhậm Bạch Thu nói , bỗng " Ha ha " cười , có mấy người cười đến đau cả ruột .
Nói tới nam nhi Nhậm gia , quả thật là kì hoa của Nam Hán triều . Nam nhi Nhậm gia đều là nhân vật bụng đầy tài hoa , bọn họ trời dinh di tình , cưới thế thất liền toàn tâm đối đãi , không nạp thị thiếp . Nhậm lão thái gia như thế , Nhậm lão gia cũng như vậy . Hiện giờ thấy Nhậm Bạch Thu , dường như cũng là loại người này .
Có một vị phu nhân khẽ nói : " Đường phu nhân thân thể yếu ớt , sau khi sinh hạ Thu ca nhi , thì không sinh được nữa , Nhậm lão gia có chấp , cũng không chịu nạo thiếp . Hiện Thu ca nhi bị bệnh , dù có là cách gì , Đường lão phu nhân cũng đều tin . Đạo nhân lang thang kia nói để một đứa trẻ sinh năm hổ tháng hổ tới xung hỉ , nàng cũng tin , Chuyện này nói ra , thật là ....."
Một vị phu nhân khác cũng thì thầm nói :" Chuyện nào cũng thật kì lạ , không tin cũng khó . Mấy ngày trước đây Thu ca nhi chẳng phải bệnh tới không rời giường được sao , ngươi xem hiện tại hắn không phải có thể nói cười sao ? Không chừng để hắn bái đường , bệnh của hắn thật sự có thể khỏi ?"
Trầm Vân Nhu nghe không sót chữ nào , không khỏi nhìn sang Nhậm Bạch Thu một cái : Con mèo bệnh này hẳn không phải là đang hồi quang phản chiếu đi ?
( gần chết thì trở nên mạnh mẽ hơn một chút , giống ngọn lửa bùng lên trước khi tắt hăn )
Bái đường thành thân ( kết cục )
Đường lão phu nhân thấy Đường phu nhân tâm thần bất định , chỉ lo nhìn về phia Nhậm Bạch Thu , " Khụ " một tiếng nói :" Lời nói của Du Phương đạo nhân kia quả nhiên đáng tin , ngươi nhìn xem , Thu ca nhi có tinh thần hơn một chút rồi ."
Đường phu nhân là cháu gái của Đường lão phu nhân , lúc trước tiến gả và Nhậm gia , vẫn là do Đường lão phu nhân dốc hết sức tác hợp hôn sự . Tuy là bà tức ( bà và cháu dâu ) , nhưng cũng là cô cháu , nhiều năm ở chung cũng coi như là hòa thuận .
Đường phu nhân nghe Đường lão phu nhân nói vậy cũng gật đầu nói :" Thu ca nhi tối hôm qua nôn mửa một hồi , về sau liền kêu đói bụng , uống vào được nửa bát canh , sau đó mới an ổn ngủ . Sáng nay xem lại thì cũng đỡ hơn nhiều . HIện giờ còn có thể mở miệng nói chuyện , đúng là ông trời phù hộ . Xem ra lời nói của Du Phương đạo nhân kia quả nhiên là tin được , đứa trẻ này quả là phúc tinh của Thu ca nhi ."
Đường lão phu nhân nhìn Nhậm Bạch Thu tựa vào trên người bà vú , khóe miệng mỉm cười nhìn Trầm Vân Nhu , cũng không khỏi cười ta , gật đầu nói :" Đứa bé này nhu thuận cực kỳ , cũng rất can đảm , những người này vây quanh nàng , nàng không có nửa điểm luống cuống , có lẽ thường ngày cũng có nô tỳ thành đàn vây quanh , mới luyện thành thói quen ."
Đường phu nhân nói :" Quần áo của đứa trẻ này thay ra , con cũng đã cẩn thận xem qua , cũng không phải là vật gia đình bình thường có thể mua được ."
Đường lão phu nhân gật đầu nói :" Đúng là nàng có lai lịch không đơn giản , sợ rằng đại nhân nhà nàng sẽ nhanh chóng tìm tới cửa , thế nên bây giờ mới phải nhanh chóng bái đường thành thân ."
Lúc này , Nhậm ngự sử đã bước nhanh vào , vốn thấy Nhậm Bạch Thu bệnh rất nặng , hắn mới xin nghỉ ở nhà , trong lòng ưu phiền không thôi , nghe thấy Đường lão phu nhân ôm về một đứa trẻ xung hỉ cho Nhậm Bạch Thu , miệng tuy nói hoang đường , nhưng cũng không đứng ra ngăn lại . Vừa mới đang ở trong thư phòng lật qua sách thuốc , đã nghe thấy một người hầu cận báo lại , nói hôm qua Thành vương gia không thấy Nhân Thọ tiểu quận chúa , người trong Thành vương phủ suốt đêm tìm kiếm , lật tung cả kình thành lên , trong ngoài xôn xao , Đường lão phu nhân lại trùng hợp đem về một đứa trẻ , liệu có thể là Nhân Thọ tiểu quận chúa hay không . Hắn vừa nghe thấy , sắc mặt không khỏi thay đổi , vội vàng chạy tới , đem những lời người hầu cận kia nói lại cho Đường lão phu nhân cùng Đường phu nhân .
Đường lão phu nhân ngeh vậy , cũng biến sắc , lập tức nói :" Nhanh , bảo hỉ nương nhanh chóng chuẩn bị , trước để Thu ca nhi cùng nàng bái đường rồi nói sau ."
" Mâu thân , này . . . . . " Nhậm ngự sử nói cản lại , lại bị Đường lão phu nhân ngắt lời nói : " Nói hươu nói vượn .Ngươi sợ đắc tội Thành vương phủ , hay là lo cho tính mạng của Thu ca nhi ? Huống hồ , Thu ca nhi từ nhỏ đã thông tuệ , ai không biết hắn là thần đông ? Có ai không nói hắn tương lai chỉ có công chúa , quận chúa mới xứng đôi ? Cho dù đứa trẻ kia thật sự là Nhân Thọ tiểu quận chúa , Thu ca nhi của chúng ta phối với nàng cũng là dư dả . Trước thành thân , bảo trụ tính mạng của Thu ca nhi , chuyện khác nói sau . Nói không chừng Thành vương phủ cũng sẽ không trách tội , còn có thể bởi vì ta cứu tiểu quận chúa một mạng mà càng thân thiết nhận thông gia ?"
Nhậm ngự sử ngẩn ra , sau đó kích động nói , " Mẫu thân nói rất đúng . Lúc đầu loáng thoàng nghe được , Bắc Trần triều muốn dạm hỏi với Nam Hán triều , chỉ có điều Nhân Thọ tiểu quận chúa còn nhỏ , mới đành từ bỏ . Nhưng Thành vương phủ nhất định không chịu để cho Nhân Thọ quận chúa đi hòa thân . Hiện giờ Thu ca nhi thành thân với Nhân Thọ quận chúa , đối với chúng ta là để phúc khí của Nhân Thọ quận chúa bảo vệ tính mạng của Thu ca nhi . Mà ở Thành vương phủ mà nói , có thể để Thu ca nhi trở thành con rể , né tránh được việc Bắc Trần triều cầu hôn . Đây là một đại hỉ sự , Thành vương phủ hẳn không làm khó chúng ta ."
Đường phu nhân nói :" Bất kể thế nào , ra tay trước thì chiếm được lợi thế rồi ." Nói xong phân phó hỉ nương : " Nhanh bố trí một chút , chuẩn bị bái đường ."
Rất nhanh , hỉ nương đã hô lên :" Giờ lành đã tới !"
Theo tiếng hô , hai vị bà vú ôm Nhậm Bạch Thu và Trầm vân Nhu tiến vào chính giữa phòng . Trầm Vân Nhu cân nhắc tình thế , Uhm , ban đầu vì tránh bị kịch phải hòa thân đánh chủ ý lên Chu Thừa An , còn sợ người trong cung không đáp ứng sinh trắc trở . Lúc này bái đường với con mèo bệnh này cũng là chủ ý không tệ . Gia đình này , quan tước không lớn cũng không nhỏ , huống hồ bọn họ chỉ có mình Nhậm Bạch Thu là nhi tử , một khi đã bái đường cho dù có tình huống gì , khẳng định sẽ cố gắng giữ mình làm con dâu , không để cho Bắc Trần quốc tới tranh . Quận chúa lão nương suy nghĩ cho mình cũng sẽ đứng về phía Nhậm gia , chuyện hòa thân tự nhiên tránh được . Đến như hôn sự với mèo bệnh , ha ha , bằng vào thế lực của quận chúa lão nương muốn bỏ muốn nhận còn không dễ dàng sao ?
Các vị phu nhân mắt thấy hai đứa trẻ bái đường , mặc dù cảm thấy như trò trẻ con, nhưng thấy Nhậm Bạch Thu sắc mặt tốt lên , không khỏi lặng lẽ thì thầm :" Đứa trẻ này quả thật là phúc tinh ! Thu ca nhi hôm qua vẫn còn hôn mê trên giường , hôm nay cư nhiên có thể nói chuyện ."
Ngay lúc hai đứa trẻ bái đường , người trong Thành vương phủ cũng hỏi thăm được lão thái thái Nhậm phủ tối qua ôm một đứa trẻ về phủ , một đại đội nhân mã hộ tống KHánh Trữ quận chúa hướng thẳng Nhậm phủ mà tới .
Lát sau , người trong kình thành đều nghe nói , Khánh Trữ quận chúa cùng Nhậm phủ kết thành thân gia , Trầm Vân Nhu một tuổi cùng Nhậm Bạch Thu mới bốn tuổi đã bái đường thành thận rồi . Sứ giả Bắc Trần quốc nghe được tin này ,liền truyền tin về, hoàng đế Bắc Trần quốc nghe được cũng ngạc nhiên , đành phải từ bỏ ý dạm hỏi .
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian